Gan Feng Liu Shou
感讽六首
Ren Jian Chun Dang Dang ,Zhang Nuan Xiang Yang Yang 。
人间春荡荡,帐暖香扬扬。
Fei Guang Ran You Gong ,Kua Jiao Lai Dong Fang 。
飞光染幽红,夸娇来洞房。
Wu Xi Ni Jin She ,Tong Zhu Luo Hua Chuang 。
舞席泥金蛇,桐竹罗花床。
Yan Zhu Chun Ming Zui ,Fen Sui Lei Se Huang 。
眼逐春瞑醉,粉随泪色黄。
Wang Zi Xia Ma Lai ,Qu Zhao Ming Yuan Yang 。
王子下马来,曲沼鸣鸳鸯。
Yan Zhi Chang Che Zhuai ,Yi Xi Xun Jiu Fang 。
焉知肠车转,一夕巡九方。
Ku Feng Chui Shuo Han ,Sha Jing Qin Mu She 。
苦风吹朔寒,沙惊秦木折。
Wu Ying Zhu Kong Tian ,Hua Gu Yu Qing Jie 。
舞影逐空天,画鼓馀清节。
Shu Shu Qiu Xin Duan ,Hei Shui Chao Bo Yan 。
蜀书秋信断,黑水朝波咽。
Jiao Hun Cong Hui Feng ,Si Chu Xuan Xiang Yue 。
娇魂从回风,死处悬乡月。
Za Za Hu Ma Chen ,Sen Sen Bian Shi Ji 。
杂杂胡马尘,森森边士戟。
Tian Jiao Hu Ma Zhan ,Xiao Yun Jie Xie Se 。
天教胡马战,晓云皆血色。
Fu Ren Xie Han Cu ,Jian Fu Nang Jin Guo 。
妇人携汉卒,箭箙囊巾帼。
Bu Can Jin Yin Chong ,Liang Qiang Yao Jian Li 。
不惭金印重,踉跄腰鞬力。
Xun Xun Xiang Men Lao ,Zuo Ye Shi Feng Di 。
恂恂乡门老,昨夜试锋镝。
Zou Ma Qian Shu Xun ,Shei Neng Fen Fen Mo 。
走马遣书勋,谁能分粉墨。
Qing Men Fang Dan Qu ,Ma Se Lian Kong Jiao 。
青门放弹去,马色连空郊。
He Nian Di Jia Wu ,Yu Zhuang An Shang Yao 。
何年帝家物,玉装鞍上摇。
Qu Qu Zou Quan Gui ,Lai Lai Zuo Peng Gao 。
去去走犬归,来来坐烹羔。
Qian Jin Bu Le Zhuan ,He Rou Chen Pan Sao 。
千金不了馔,狢肉称盘臊。
Shi Wen Shei Jia Zi ,Nai Lao Neng Pei Dao 。
试问谁家子,乃老能佩刀。
Xi Shan Bai Gai Xia ,Xian Jun Han Xiao Xiao 。
西山白盖下,贤俊寒萧萧。
Xiao Ju Xuan Han Lou ,Shi Bei Tuan Shan Feng 。
晓菊泫寒露,似悲团扇风。
Qiu Liang Jing Han Dian ,Ban Zi Qi Cui Gong 。
秋凉经汉殿,班子泣衰红。
Ben Mo Ci Nian Yi ,Qi Jian Ru Kong Gong 。
本无辞辇意,岂见入空宫。
Yao Jie Pei Zhu Duan ,Hui Die Sheng Yin Song 。
腰衱佩珠断,灰蝶生阴松。
Die Fei Gong Fen Tai ,Liu Sao Chui Sheng Dao 。
蝶飞红粉台,柳扫吹笙道。
Shi Ri Xuan Hu Ting ,Jiu Qiu Mo Cui Cao 。
十日悬户庭,九秋无衰草。
Diao Ge Song Feng Zhuai ,Bei Chi Bai Yu Xiao 。
调歌送风转,杯池白鱼小。
Shui Yan Jie Xiang Yu ,Ling Ke Ying Qing Zhao 。
水宴截香腴,菱科映青罩。
Feng Meng Li Hua Man ,Chun Hun Long Chang Xiao 。
蘴蒙梨花满,春昏弄长啸。
Wei Chou Ku Hua La ,Bu Wu Shi Cui Dao 。
唯愁苦花落,不悟世衰到。
Fu Jiu Wei Xiao Hun ,Na Shan Zuo Bei Qiao 。
抚旧唯销魂,南山坐悲峭。
暂无
⑴乃老:一作“乃云”。
⑵泫:一作“泣”。
⑶衰草:一作“素草”。
⑷蒙:一作“茸”。
⑸长啸:一作“长笑”。
⑹悲峭:一作“悲啸”。
暂无
由中唐诗人李贺创作的用以展现他所面临的不愿接受却又不得不接受的现实秩序,以及他在这种秩序面前复杂的观望者心态。