Gu Ji Yin

孤寂吟

--天然

Shi Ren Jian Yu Shou Gu Ji ,Wei Gu Yi Sheng Mo Suo Yi 。

时人见余守孤寂,为孤一生无所益。

Yu Ze Xian Yin Gu Ji Zhang ,Shi Zhi Guang Yin Bu Xu Zhi 。

余则闲吟孤寂章,始知光阴不虚掷。

Bu Qi Guang Yin Xu Nu Li ,Ci Gu Sui Shui Ren Bu Shi 。

不弃光阴须努力,此孤虽说人不识。

Shi Zhe Tong Wei Yi Lu Hang ,Qi Ke Dian Zhui Yuan Zhen Ji 。

识者同为一路行,岂可颠坠缘榛棘。

Zhen Ji Mang Mang He Shi Bian ,Zhi Wei Zhong Chao Jin Zhong Xuan 。

榛棘茫茫何是边,只为终朝尽众喧。

Zhong Xuan Bu Jiao Mo Ya Ji ,Ai Zai Zhen Shi Bu Xu Chuan 。

众喧不觉无涯际,哀哉真实不虚传。

Chuan Zhi Xiang Zhi Zhi Bu Wen ,You Ru Deng Zhu Ge Yu Pen 。

传之响之只不闻,犹如灯烛合盂盆。

Gong Zhi Zong You Guang Ming Zai ,Kan Shi Wei Mian An Hun Hun 。

共知总有光明在,看时未免暗昏昏。

Hun Hun Bu Jiao Yi Sheng Le ,Si Lei Chen Sha Bi Bu Shao 。

昏昏不觉一生了,斯类尘沙比不少。

Zhi Shi Tan Zhong Tun Gou Yu ,He Yi Kong Zhong Dang Luo Diao 。

直似潭中吞钩鱼,何异空中荡罗鸟。

Ci Huan You Lai Shi Shi Chang ,Si Wei Shang Xia Yuan Mang Mang 。

此患由来实是长,四维上下远茫茫。

Shu Hu Zhi Jian Mi Bing Si ,Chen Lao Nan Tuo Ku Chuang Chuang 。

倏忽之间迷病死,尘劳难脱哭怆怆。

Chuang Chuang Ai Yuan Zhong Mo Yi ,Zhi Wei Jiang Shen Ju Tong Shi 。

怆怆哀怨终无益,只为将身居痛室。

Dao Ci Zhi Shi Hui He Ji ,Yun Ni Wei Ke Fang Gu Ji 。

到此之时悔何及,云泥未可访孤寂。

Gu Ji Yu Zhou Qiong Wei Liang ,Chang Yin Gao Wo Yi Xian Tang 。

孤寂宇宙穷为良,长吟高卧一闲堂。

Bu Lv Han Feng Chui La Xie ,Qi Chou Shuang Cao Bian Zao Shuang 。

不虑寒风吹落叶,岂愁霜草遍遭霜。

Dan Kan Song Zhu Sui Han Xin ,Si Shi Bu Bian Liu Qing Yin 。

但看松竹岁寒心,四时不变流清音。

Chun Xia Zan Wei Qun Mu Ying ,Qiu Dong Fang Jian Yu Gao Lin 。

春夏暂为群木映,秋冬方见郁高林。

Gu Zhi Shi Xiang You Gang Rou ,He Bi Jiang Xin Qing Zhuo Liu 。

故知世相有刚柔,何必将心清浊流。

Er Shi Cu Tang Sui Yuan Guo ,Yi Shen Zhe Mo Bu Mao Qiu 。

二时粗糖随缘过,一身遮莫布毛裘。

Sui Feng Zhu Lang Zhu Dong Xi ,Qi Chou De Ze Yu Tian Di 。

随风逐浪住东西,岂愁地迮与天低。

Shi Ren Wei Jie Jiang Wei Cuo ,Yu Ze Le Ran Zi Bu Mi 。

时人未解将为错,余则了然自不迷。

Bu Mi Xu You Bu Mi Xin ,Kan Shi Jian Jian Yong Shi Shen 。

不迷须有不迷心,看时浅浅用时深。

Ci Ge Zhen Zhu Re Cai De ,Qi Tong Qiao Fu Fu Huang Jin 。

此个真珠若采得,岂同樵夫负黄金。

Huang Jin Peng Lian Zhuai Wei Zhen ,Ming Zhu Han Guang Wei Shi Ren 。

黄金烹练转为真,明珠含光未示人。

Le Ji Mao Duan Di Ju Hai ,Shi Zhi Da De Yi Wei Chen 。

了即毛端滴巨海,始知大地一微尘。

Chen Di Cun Hu Wei Mian

尘滴存乎未免
标签:孤寂天然
人气:
孤寂吟的翻译

暂无

孤寂吟的注释

暂无

孤寂吟的赏析

暂无

孤寂吟的背景

暂无

《孤寂吟》作者介绍

天然,(739—824)唐僧。姓氏里居不详。少入法门,先参马祖道一,祖为立名天然。又师石头希迁禅师受戒法。居天台华顶三年,礼国一大师。宪宗► 天然的诗